Mùa thu nào, giấc mơ nào
Nhớ những ngày trời mưa giăng lối, lúc trái tim chưa biết cách thuần hoá nỗi buồn. Tôi như ngọn gió ở giữa tầng mây hoàng hôn đỏ thẫm. Những khoảng mây hồng bị kéo sợi giống những chiếc kẹo bông gòn mềm mại và dễ tan biến. Một niềm mong ước hiện lên chưa bao giờ thiết tha đến thế. Tôi mơ về những tháng ngày gối đầu lên thảo nguyên xanh mơn mởn còn đọng chút sương đêm. Nơi tiếng côn trùng kêu lanh lảnh bên tai và đâu đâu cũng mang một sắc xanh bình yên quá đỗi. Khi tỉnh dậy, mưa vẫn tí tách bên cánh rừng ồn ào tiếng máy móc. Mấy chậu hoa đã cùng nhau trổ bông đỏ thắm từ tuần trước. Đông đến dần, chúng cũng chẳng buồn mà tàn héo đi, mấy bông hoa lặng im nhìn những giọt mưa bị chặn lại bởi lớp kính dày, lặng lẽ nhìn nhau. Trời cuối thu cây trút lá và người ta có thể nhìn vào rừng sâu, nhìn thấy những bóng người dắt chó đi dạo trên lối đầy lá vàng trên mặt đất. Nghe nói tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi, ngoài đường ai ai cũng cố gắng ăn mặc thật ấm áp. Và rồi, điều bình yên nhất vẫn là, một tách trà giữa những ngày trời giông bão.

Nhận xét
Đăng nhận xét