Đông
Cuối cùng thì cái lạnh mùa đông cũng làm bạn đổ bệnh, sau chuyến đi vội ra thành phố và trở về nhà. Quãng đường đủ dài để cái lạnh thấm vào lớp áo dày của bạn và làm bạn kiệt sức, từ khi buổi hoàng hôn vừa buông đến lúc mọi hàng quán dọc đường đều bật đèn sáng, màn đêm đen và gió lạnh. Ốm, bạn chẳng còn tha thiết ngồi vào bàn học mà hoàn thành nốt bài tập của ngày hôm nay, dẫu sao, mai là ngày cuối tuần và hơn thế nữa, bạn đang còn trong kì nghỉ tết.
Thành phố hôm nay như một kẻ xa lạ, lạnh lùng và khác lạ, mọi thứ đổi thay nhanh chóng và nhiều thứ đã không còn trông giống một năm trước, thậm chí vài tuần trước. Siêu thị được thiết kế khác đi, những nhân viên hàng ăn nhanh cũng được thay thế, những toà nhà mới, những công trình. Bạn không còn thấy đây là một nơi thân thuộc nữa, đây chẳng giống cái nơi mà bạn đã gắn bó suốt những năm cấp ba, bạn thấy mình được chào đón như một người khách lạ- tử tế nhưng không thân mật, bạn không khỏi có chút chạnh lòng.
Ở thành phố bạn đi nhiều nơi, nhưng bạn vẫn thích những nơi ít ồn ào và ít người biết đến. Bạn thích ngọn đồi nhỏ ngay khi vừa đến thành phố, từ đây, người ta có thể ngắm ngọn tháp được xây theo lối Eiffel của Paris, nhưng bạn thích ngắm ngọn đồi hơn, trên ấy, người ta trồng nhiều loại cây theo mùa. Có mùa người ta trồng những luống khoai xanh rì một cách đều tăm tắp và vòng quanh, có mùa người ta trồng củ sắn, một rừng sắn cao lêu nghêu ngả nghiêng theo chiều gió như tấm thảm xanh khổng lồ, có mùa người ta lại bỏ ngọn đồi cho loài hoa xuyến chi ngự trị, một vạt đốm trắng và vàng hệt như bức họa lớn vẽ bằng loại màu đắt tiền mà bạn vẫn hay xem trong vài bộ phim điện ảnh. Có một mùa mà bạn thích nhất, mùa gió bắt đầu thổi, trẻ con người lớn cùng nhau lên ngọn đồi ấy thả diều vào những chiều hoàng hôn, những con diều màu sắc và nhiều tua rua chao qua chao lại trên nền trời toàn những ga màu ấm, nhìn thích mắt vô cùng, khi ấy một niềm bình yên đã chạy trốn từ rất lâu lại quay về làm tâm tư mình nhẹ hẳn đi, trên đời dường như chẳng còn gì là phải để tâm, bận lòng nữa. Giả mà cái mùa ấy cứ dài mãi, dài mãi thì mỗi lần buồn, bạn sẽ lại chạy xe ra ngọn đồi, nỗi buồn của bạn sẽ sớm bay đi theo cánh diều và len lỏi vào những đám mây, làm thành những hạt mưa, rơi xuống, rồi tan biến trên mặt đất chứ không thành những giọt nước mắt, rơi xuống, lã chã trên mặt bạn...
Hôm nay ngọn đồi được dọn sạch cỏ để chuẩn bị vào một mùa mới, ngay cả bạn cũng chưa biết được rồi ngọn đồi ấy sẽ khoác lên mình một dáng vẻ nào, chỉ mong mỗi khi mùa hè gần tới, họ- những người thả diều sẽ không để những cánh diều lỡ hẹn với gió và mây, không để cho những nỗi buồn cứ chất chứa mãi trong lòng một ai (cái người mà) vẫn đang hoài mong ngóng một thước phim hoàng hôn yên bình như thế...
Quảng Sơn, ngày 08 tháng 01 năm 2021.




Nhận xét
Đăng nhận xét