Những vì sao
Xuyên qua bóng hàng cây ven đường, bạn có thể thấy rõ ngọn trăng non mảnh khảnh treo trên đỉnh đồi, mảnh trăng lưỡi liềm lạnh lùng và kiêu hãnh, đêm nay, nó không làm hàng xóm với những vì sao mà riêng mình một khoảng trời và vằng vặc, mảnh trăng lưỡi liềm như một vệt sáng ai lỡ tay dùng cọ vẽ quệt lên bầu trời. Và những vì sao bên kia trời cũng lung linh và đẹp đẽ, chúng tạo nên bức tranh dải ngân hà vô tận- một tác phẩm nghệ thuật nhiều bí ẩn.
Ở phía xa xa một chút bên góc trời có một chiếc máy bay nhấp nháy đỏ, nó bay theo một đường xiên qua bầu trời. Ngày còn bé bạn luôn háo hức lắm khi ngắm nhìn cảnh ấy và đã từng cho rằng có những ngôi sao biết đi và chúng đang đem những ước mơ biến thành hiện thực, cho đến khi có ai nói với bạn rằng đó không phải một ngôi sao, vụn vỡ... những ngây thơ trong đời luôn bị vỡ vụn theo cách như thế. Những thứ trần trụi sẽ sớm đến và làm cuộc sống bớt “thơ” hơn theo cách này hay cách khác. Hoặc giả chăng cuộc đời sẽ vẫn tươi đẹp nếu người ta biết làm lơ trước những phũ phàng của cuộc đời, tự thi vị hoá, tự đưa mình trở lại cái lúc còn chưa nghe những lời chứng thực về bộn niềm trái ngang, đau khổ, rằng chúng sẽ luôn đến và rút hết những yêu thương trong mình...
Thật lạ, khi còn nhỏ ta luôn ước được lớn lên, khi lớn lên ta lại mong mình bé lại, con người thật tham lam- trong đó có cả bạn. Đêm nay, bạn không thấy bầu trời đêm có gì khác so với mươi năm trước, chỉ có bạn là lớn lên. Và khi lớn lên, như cách bác Ánh viết:
“Khi người ta lớn, niềm vui và nỗi buồn cũng lớn lên theo. Trong những giấc mơ của tôi, không chỉ có châu chấu chuồn chuồn như những ngày thơ bé. Đã có bão giông theo về trong những đêm gió luồn qua mái lá.”
Quảng Sơn, ngày 18 tháng 1 năm 2021.


Nhận xét
Đăng nhận xét