Thư viện trường- Nơi chứa đựng những bình yên chẳng thể gọi tên
Hôm nay, khi mở mắt ra tôi thấy mình đang nằm gục trên chiếc bàn gỗ thân quen của thư viện trường lầu hai, tôi mặc đồng phục trường xanh thẫm, đeo nơ chỉn chu và đem cả ba lô, sách vở. Tôi không lên lớp mà ở thư viện, giờ này đang là tiết hai, những tia nắng mùa thu theo hướng đông chiếu qua ô cửa kính, hắt lên những hàng ghế lộn xộn không ngay ngắn là những đa giác hình thù kì dị. Tập tài liệu dày cộm được gạch đỏ vài chỗ, chai nước vẫn còn đầy, chiếc đồng hồ của thư viện im lìm chẳng mảy may nhúc nhích, trên bàn đầy những chữ bằng bút chì, bút bi...tiếng quạt trên trần nhà, tiếng xe ngoài đường và cả tiếng chim vọng lại từ những bụi cây me tây bên sân trường...
Rồi một lúc nào đó tất cả những thứ thân thuộc trong khoảnh khắc ấy sẽ thêu dệt nên trong trí nhớ tôi một miền kí ức xa xôi và sâu thẳm, có khi nó sẽ là làn gió nhè nhẹ ấm áp của thanh xuân ru tôi đi mãi trong cuộc đời này...


Nhận xét
Đăng nhận xét