Ô cửa sổ lạ
Đó
là ngày cách ly thứ 10.
9 giờ sáng, tôi choàng
mình dậy sau giấc ngủ gần 12 tiếng. Kéo rèm và bắt đầu một ngày mới (Ý tôi là một
vòng luẩn quẩn chắn ngắt trong căn hộ nhỏ của mình). Đã mười ngày trôi qua kể từ
khi thành phố bắt đầu thực hiện chỉ thị giãn cách xã hội. Những ngày đầu, tôi thầm
cảm ơn covid-19 đã dành cho tôi một kì nghỉ dài- thứ mà tôi cần lắm khi ngày nào
cũng lao lực vì công việc đến nửa đêm. Thế mà chỉ qua ngày thứ bảy, tôi đã thấy
chán ngắt cái cảnh ở một mình, ăn một mình, chơi một mình mà chẳng có cuộc hẹn nào,
cũng chẳng có chuyến đi nào. Trên tấm lịch treo tường, tôi lấy bút gạch một đường
chéo đỏ, cái đường chéo đánh dấu ngày thứ 10 chán ngắt và cô độc.
Những ngày sau đó, bên
ô cửa sổ của người lạ lại phát ra những bài hát khiến tôi bồi hồi lắm, đó là những
bài hát tôi đã từng nghe hằng năm trời thời còn học ở trường cấp ba. Chúng nhắc nhớ tôi
về tuổi thanh xuân đầy hồi ức đẹp đẽ của mình. Và tôi đã bắt đầu một thói quen,
thói quen vẫy tay chào cô gái nhỏ ở ô của sổ lạ mỗi ngày, với một khoảng cách đủ
để đảm bảo an toàn trong thời kì dịch bệnh, chúng tôi đã nói chuyện vởi nhau hàng
giờ mà không chán. Chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau trong những ngày tháng
khó khăn ấy. Và mãi đến sau này, chúng tôi đã đứng chung trong khung hình một đám
cưới lộng lẫy, khi đã không còn covid-19, không còn một sự chia cách nào, khi người
ta đã học được cách mở lòng mình bằng cách mở chiếc cửa sổ ban công, khi ấy, không
còn một ô cửa sổ nào là ô cửa sổ lạ.
Ps: Bài viết là bài tập về nhà của mình với đề bài bằng tiếng Nga "Чужое окно" -dịch nôm na là "ô cửa sổ lạ" và mình viết lại đây bản tiếng Việt, mong mọi người thích chiếc bài tập về nhà này. Thương mến!
Moscow, ngày 12 tháng 12 năm 2021.

Nhận xét
Đăng nhận xét