Mùa xuân qua ô cửa sổ

Tiệm cà phê gần nhà được bày trí lại, những chiếc ô lớn của tiệm được sơn màu mới, có vẻ như sẵn sàng cho lần mở cửa sắp tới sau kì nghỉ dài vì dịch bệnh. Một người đàn ông lớn tuổi- với một vẻ khó nhọc- đứng trên chiếc ghế gỗ để có thể cao tới tán của những chiếc ô to, dùng một loại sơn tím đặc, đặc hơn bất kì lọ màu nước mà tôi từng thấy, ông dùng cọ quét lên những nét thật cẩn thận cho đến khi biểu tượng “pepsi” vốn đã sờn bởi nắng biết mất dưới lớp sơn màu. Hôm nay là một ngày lý tưởng để bày trí lại chiếc quán ngoài trời. Nắng ấm hơn bất cứ ngày nào từ khi mùa xuân đến, những lớp sơn sẽ nhanh chóng khô lại trước cơn mưa được dự báo vào sớm ngày mai. Một anh thanh niên ( tôi đoán là con của người đàn ông già) phụ trách việc sắp xếp lại vài bộ bàn ghế ngoài trời, những bộ bàn ghế bám bụi và không theo một thứ tự nào được gọn ghẽ trở lại. Vài chậu kiểng như cũng vui hẳn lên mà rung rung những chiếc lá xanh. Qua chiếc rèm trắng che ô cửa sổ, giờ thì trông giống một quán cà phê hơn rồi. Tôi đã tự nhủ mình sẽ xuống ngồi dưới hàng ghế ấy- một ngày nào đó dù cho tôi không thích cà phê cho lắm.

Tôi đã dạo trên một con đường đậm kiến trúc châu Âu, nắng mùa xuân đẹp đến nỗi tôi tưởng mình sống cả đời để được đi dưới sự ấm áp này. Chỗ ấy lắm những bảo tàng và phòng trưng bày nghệ thuật, họ xây cả một trường mĩ thuật cho trẻ em trên đường này. Đi trên đường mà mắt cứ nheo nheo nhìn lên cao vì bị thu hút bởi những chạm trổ, những nét cong cong tròn tròn uyển chuyển trên những toà nhà màu sắc. Có lúc, tôi thấy những người đi bộ khác cũng nhìn theo hướng tôi đang nhìn, có thể bộ dạng mê mẩn của tôi làm họ lầm tưởng có điều gì ( hay thứ gì đó lạ kì) ở phía ấy. Và với tôi, toàn bộ những thứ này đều mới mẻ và đẹp đẽ làm sao, tôi tự hỏi phải chăng đây là chiếc bảo tàng khổng lồ? Kì thực, tôi đã bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của thành phố vào mùa xuân. 

Tôi đã lạc đường,

Tôi đã lạc đến một chiếc bảo tàng nhỏ, nơi mà ban đầu tôi không định đến. Vậy là tôi biết rằng trong thành phố có đến hai bảo tàng Pushkin. Tôi cũng biết được rất nhiều người khác nữa cũng đã bị lạc tới đây- trước cả tôi vì cô nhân viên bán vé có hẳn một chiếc bản đồ chỉ đường tới căn bảo tàng còn lại- căn bảo tàng nổi tiếng hơn. Bằng thứ tiếng Nga-luôn-luôn-sai-ngữ-pháp khi nói của mình, tôi bảo với cô tôi sẽ tham quan tại đây, cô ưu ái cho tôi chiếc vé sinh viên mặc dù thẻ sinh viên tôi vẫn chưa nhận được từ trường. Tôi chỉ có một tiếng đồng hồ trước khi bảo tàng đóng cửa. Tôi đã đi rất lâu. Một chiếc bảo tàng về nhà thơ vĩ đại của Nga- tất cả- đều về Pushkin, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên mình đọc bài thơ “Tôi yêu em” tôi đã thích mê những dòng đằm thắm trong ấy và sau này tôi đã học thuộc nguyên bản bài thơ. Trong bảo tàng có rất nhiều gương, tôi nghĩ vì bảo tàng nhỏ nên họ làm thế để người ta có cảm giác nó rộng hơn diện tích thật của nó. Ngày nghỉ lễ và là ngày cuối tuần nhưng bảo tàng hơi vắng vẻ, có lẽ bởi nó là một chiếc bảo tàng mà người ta hay đi lạc, và kém nổi tiếng hơn chiếc bảo tàng kia, nghe thật buồn. Tôi có nhìn thấy vài người phụ nữ lớn tuổi cùng nhau đến xem, họ như những người bạn lâu năm, có lẽ họ đã nghỉ hưu rồi, cứ nhìn cái cách họ đi mà biết, tôi có thấy họ thoáng cô đơn rồi lại tựa vào người bạn đồng hành của mình. Tôi tưởng tượng cuộc đời họ, tôi thấy những người phụ nữ đến tuổi nghỉ hưu và nghỉ hưu cho dù họ vẫn mong muốn hàng ngày đến nơi mình làm việc, không được làm việc nữa, họ cô đơn xiết bao. Những ngày nghỉ lễ dài, họ đã cứ thế mà dìu nhau đi đâu đó để xoá bớt những khoảng không mà ngày dài để lại. 

Tôi cũng bắt gặp một gia đình, họ đi xem bảo tàng cùng nhau, nhưng có chút đặc biệt, cậu con trai tầm tuổi tôi đang ngồi trên chiếc xe lăn, sau chiếc xe ấy hẳn là mẹ của cậu, tôi đã nhìn thấy ánh mắt bà nhìn cậu con trai, nó giống hệt cái cách mà mẹ nhìn tôi. Họ thuê một hướng dẫn viên bảo tàng, họ nghe kể về cuộc đời của nhà thơ, mà có lẽ cuộc tham quan này dành cho cậu trai kia, vì cậu luôn được đẩy tới trước bức tranh để có thể ngắm thật rõ và người hướng dẫn cố thấp người xuống và luôn hướng về phía cậu mỗi khi thao thao bất tuyệt về vẻ đẹp của những thứ trong này. Không hiểu sao nhưng khi thấy hình ảnh ấy, tôi thấy hơi buồn.

Tôi cũng gặp một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ nhỏ nhắn với bộ trang phục gọn gàng, trông bà thanh thoát mặc dù có lúc bà đứng rất lâu trước một bức tranh hay một bài thơ nào đó. Ngay lúc ấy tôi thấy mình nên cất chiếc điện thoại trên tay để cũng ngắm thật kĩ giống như bà. Tôi có để ý thấy có nhiều đồng hồ cũ trong bảo tàng, nhưng chẳng cái nào đúng giờ cả, cũng chẳng cái nào có kim phút chỉ vào những con số chia hết cho 5. Tôi ngắm những bức hoạ và tưởng tượng ra cuộc đời của những nhân vật, tôi đã đoán một ông mặc bộ đồ đen đang cười mỉm trong tranh là một nhà truyền giáo vì mặt ông trông rất phúc hậu, rất hợp với nghề ấy. Tôi cũng đoán một ông mặc bộ trang phục cao quý với nhiều huân chương là một sĩ quan tài ba, nhưng sau tôi biết thật ra ông ấy là một hoàng tử. 

Và tôi biết rằng không phải tất cả những gì tôi nghĩ và đoán đều đúng. 

Khi mùa xuân qua, những cơn mưa cũng ghé vài lần, nhờ mưa mà cây cối xanh tươi trở lại một cách rất nhanh, sắc xanh ngày càng nhiều trên mặt đất, niềm hy vọng cho những thứ mới mẻ lại càng lớn hơn. Tiếng mưa rơi nghe cũng vui tai và thích hợp cho những giấc ngủ ngon nữa.

Mùa xuân ở đây, thật đẹp.

Moscow, ngày 08 tháng Năm năm 2021.




Nhận xét

Bài đăng phổ biến